Cảm nhận của môn sinh Tàng thư các

VÌ SAO TÔI MÊ KHÍ CÔNG-Lương y NGUYỄN TẤN XUÂN

Xin thưa ngay rằng vì khí công không đơn thuần chỉ là môn sinh có hiệu quả cao mà còn có khả năng tự chữa bệnh, chữa bệnh cho người khác và nâng cao tuổi thọ của mình. Ngoài ra nếu chịu luyện những bài chuyên biệt thì có thể có khả năng nội soi (nhìn vào cơ thể mình), ngoại soi (nhìn vào cơ thể người khác); thấy ngũ tạng, lục phủ (Tâm, Can, Tỳ, Phế, Thận…) rõ hơn cả X quang. Mà được vậy thì sự chẩn đoán sẽ chính xác hơn và dĩ nhiên việc trị liệu sẽ đem lại kết quả tốt Theo tôi, các khó của thầy thuốc là chẩn đoán rồi mới đến điều trị, mà nhờ khí công – công phu giúp ta làm được điều này, thử hỏi làm sao không mê cho được?
Không những “mê” mà còn “rất tin”, vì sao vậy? Tôi tự hiểu ngầm rằng: như nghề võ nếu bị điểm vào huyệt x thì sau 12 ngày sẽ chết, vào huyệt y thì sau 40 ngày sẽ chết… ngành y nếu chữa bệnh đau đầu, viêm xong mà không dùng huyệt ấn đường, hợp cốc thì khó mà khỏi bệnh. Điều đó nói lên rằng tất cả là sự thật, là hiển nhiên mà phần đông người ta vẫn nghi ngờ vì rằng “Đông y nói riêng và nên y học phương Đông nói chung yêu cầu chúng ta phải có con mắt quan sát một cách tổng quát, chiêm nghiệm, lần sau đó mới nêu thành nguyên tắc, lý luận. Còn y học phương Tây thì đứng trước một hiện tượng nào đó cũng luôn mổ sẻ, dùng máy móc phân tích, chứng minh cụ thể để trả lời câu hỏi tại sao? Khi chưa trả lời được thì đâm ra lúng túng nghi ngờ. Mỗi ngày tôi vẫn cầm kim châm hoặc day, bấm huyệt và luôn thầm kính sợ “Người xưa” đã vẽ ra được hệ thống kinh lạc, huyệt vị chằng chịt phức tạp một cách rõ ràng đầy đủ. Sợ là vì đến ngày nay y học hiện đại mới chỉ công nhận huyệt vị chứ kinh lạc thì chưa tin mấy mà cách đấy mấy ngàn năm Đông y đã tìm ra. Vậy thì hẳn nhiên phải có con mắt thần! Con mắt thứ ba – Thiên nhãn thần – ấy là huyệt Ấn đường đã mở sau quá trình luyện khí công hoặc môn công phu nào đó… Chính vì thế mà tôi quyết định học khí công, mà khí công có nhiều trường phái thì chọn lựa sao đây? Tôi nhận thấy rằng trường phái NQT Hoàng Vũ Thăng dễ tiếp nhận nên tôi mong chờ và điều chờ đợi ấy đã đến: Chiều 16/5/1995, chúng tôi được diện kiến thầy Thăng và phái đoàn khí công Hà Nội, buổi khai giảng học viên quá đông mà yên phăng phắc, người nào cũng tập trung cao để nghe thầy Thăng giảng về khí công và được thực hành ngay sau đó. Buổi học đầu tiên kết thúc và từ buổi thứ 2, nhóm chúng tôi gồm 22 người học tập với BS. Đại tá quân y về hưu – Nguyễn Vĩnh (học trò của thầy Thăng) trực tiếp hướng dẫn theo chỉ thị của thầy, còn thầy thì hướng dẫn đồng thời 2 nhóm khác. Buổi tập thứ 3 có khá nhiều học viên có cảm giác ở Bách hội nhưng tôi thì ngược lại, cảm giác ở Ấn đường. Qua buổi tập thứ 4 thì Bách hội của tôi có cảm giác căng tức và Đan điền cũng nóng ran lên khi nén khí… Chiều thứ bảy, 27/5/1995, sau buổi tập chúng tôi sơ kết thành quả đạt được: Cô Thu ở quận 1 bị chứng ho khan đã lâu, đờm cứ vướng ở cuống họng, nuốt không xuống mà khạc cũng không ra. Sau 3 buổi tập thì dứt hẳn và đặc biệt Bách hội thu khí rất tốt. Anh Nguyễn Tấn Phùng, 63 tuổi, nhà ở 38B Hàn Hải Nguyên, quận 11 từ buổi khai giảng đến buổi tập thứ 3 phải đi bằng xe đạp đến lớp mặc dù nhà rất xa chỉ vì chứng choáng, nhưng qua buổi tập thứ 4 trở đi thì sử dụng xe Honda thoải mái vì chứng choáng đã mất và người khỏe hẳn.


Sáng chủ nhật, 28/5/1995, đoàn gần 50 người lên Đà Lạt để luyện “Khí công dã ngoại”. Nhìn chung phần lớn học viên là các các bộ hưu trí, thầy thuốc Đông y, nhân điện và y sinh y học cổ truyền. Sau 4 ngày chuyên luyện (sáng, chiều, tối), chúng tôi đã đạt được kết quả rất khả quan, nên nét mặt người nào cũng hiện rõ vẻ hân hoan, tin tưởng. Đặc biệt là bà cụ Kim Anh phát biểu cảm tưởng mà nghẹn ngào xúc động khi cái lưng còng của cụ đã được gần thẳng ra sau 3 ngày ở Đà Lạt, chuyện thật của mình mà cụ cứ ngỡ như là mơ! Còn bác Long, chị Loan không những thấy khí hình rất rõ mà còn có khả năng thu, phát công cho nhau rất tốt, mà nếu không biết khí công thì ta sẽ cho là chuyện hoang đường, ảo giác…
Lương y NGUYỄN TẤN XUÂN

Gửi phản hồi