Cảm nhận của môn sinh Sức khỏe

KHÍ CÔNG – DƯỠNG SINH

LÊ ĐỨC NHỚ
Nguyên Đại tá, Phó chỉ huy
Tham mưu trưởng vùng 4 Hải quân (về hưu)
Hiện ở số nhà 14 Ngô Văn Năm, P. Bến Nghé, Quận 1

Tôi bị tiểu đường cuối năm 1984, sức khoẻ giảm sút nên đến năm 1989 phải nghỉ hưu; chữa Đông y, Tây y và ăn uống theo chế độ bệnh lý mà bệnh tình, sức khoẻ vẫn khi lên, khi xuống.
Vợ tôi đi khám Tây y, chuẩn đoán huyết áp thấp, bị bệnh viêm xoang đầu, tim đau, sợ nước, sợ lạnh. Mỗi tháng ít nhất vài lần đau phải uống thuốc kháng sinh liều cao mới đỡ, nên cũng phải nghỉ hưu năm 1991.
Chúng tôi mong có được một sức khoẻ an vui tuổi già, nên nghe sách báo nào nói về rèn luyện sức khoẻ đều tích cực tìm đọc để làm theo. Cho đến một hôm, tôi ra hiệu sách thấy tạp chí “Sống vui khoẻ”, thấy có bài của anh Trần Thuận, Vụ trưởng Bộ Tài chính nghỉ hưu, viết về học khí công dưỡng sinh để chữa bệnh do thầy Hoàng Vũ Thăng dạy, đã đem lại sức khoẻ cho gia đình anh. Tuy không quen biết anh Thuận, nhưng đọc xong bài báo, tôi cảm thông và vui mừng, mong được gặp thầy Thăng, hy vọng học chữa được bệnh, nâng cao sức khoẻ đúng với ý nghĩa “sống vui khoẻ” và có ích.
Nên chúng tôi biên thư cho anh Trần Thuận theo địa chỉ trong bài báo để nhờ anh giới thiệu thầy để đến học. Sau đó 3 ngày tôi đã nhận được điện của anh Thuận gởi vào cho biết thầy Thăng đang mở lớp tại TP. Hồ Chí Minh. Cơ duyên may, chúng tôi tìm đến gặp thầy và xin học, nhưng lớp học đã qua 11 ngày, chỉ còn 4 ngày nữa là xong lý thuyết. Trước sự lo ngại của chúng tôi, thầy khuyên chúng tôi cứ vào học, sáng vào lớp chữa bệnh, chiều vào nghe lý thuyết. Khi vào lớp chữa bệnh chúng tôi được khám coi; các thầy đều chuẩn đoán giống như trước đây đã đi khám X quang mà còn nói tỉ mỉ hơn, nên càng động viên chúng tôi tích cực tập luyện. Sau thời gian luyện tập dã ngoại ở Đà Lạt và duy trì chế độ luyện tập hàng ngày, từ đó đến nay, sức khoẻ của tôi được nâng lên, ăn ngủ tốt hơn trước, ăn theo chế độ bình thường mà nước tiểu và máu thử vẫn âm tính. Tuy người có gầy đi, nhưng tôi đi lại, leo núi vẫn thấy đủ sức. Còn vợ tôi không uống thuốc kháng sinh nữa, bệnh tình thuyên giảm và đi vào ổn định, không sợ nước, sợ lạnh như trước kia. Sức khoẻ được nâng lên rõ rệt sau khi học khí công dưỡng sinh được hơn 1 tháng.
Sáng ngày 10/6/1995, tôi đưa con gái út băngf xe mình lên Trường Đại học Luật ở Bình Triệu (TP Hồ chí minh) để thi. Khi đến gần cầu Bình Triệu, bị tông xe, người tôi lộn nhào, đầu bên trái đập xuống đường, ngất đi chẳng biết gì, tay chân đều bị thương. Con gái tôi bị thương nhẹ nên thuê xe đưa tôi vào bệnh viện Nhân dân Gia Định cấp cứu. Vào bệnh viện tôi vẫn chưa tỉnh. Sau này nghe con và gia đình kể lại: Khi đến bệnh viện đang giao ban buổi sáng nên ở phòng cấp cứu bác sỹ trực đều đi giao ban vắng. Do đó con gái tôi điện thoại về nhà cho mẹ và anh trai biết. Vợ và con trai tôi liền tìm đến bác sỹ khám. Sau khi bác sỹ kiểm tra sơ bộ nói không có gì lớn, đợi làm thuốc chống nhiễm trùng rồi cho về nhà. Trong khi chờ làm thuốc, vợ tôi thấy đầu chấn thương rỉ máu và phía thái dương bên trái sưng lên, tôi lại lên cơn mê, nên vào tìm bác sỹ trưởng khoa khám lại. Sau đó một số bác sỹ khám và hội chẩn, nghi chấn thương sọ não, xuất huyết tụ bên trong, liền viết bệnh án, chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy. Họ nói không đủ sức chữa trị.
Lúc đó vợ tôi lo, nếu chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy thì hậu quả khó lường, chi bằng đưa về nhà chờ thầy Thăng và các anh trong đội Khí công dưỡng sinh chữa trị, vì gia đình tôi lúc đó được thầy Thăng cho các đệ tử của thầy xuống hướng dẫn tập luyện theo mô hình gia đình luyện tập khí công. Đứa con trai tôi nghe mẹ nói liền hỏi: “Về nhà có chắc ăn không mẹ?”. Vợ tôi nói trên đường chuyển viện “cứ về nhà, sau sẽ hay”. Khi xe vừa đưa tôi đến nhà thì anh An và anh Châu (2 đệ tử của thầy Thăng) vừa đến nhà tôi. Thấy tôi bị thương liền đưa tôi vào nhà. Tôi lúc đó vẫn còn hôn mê, anh An phát công khám thấy lo, nhưng trả lời với gia đình là thầy Thăng sẽ trị được và các anh tập trung phát công điều trị. Máu từ thái dương bên trái chảy ra thấm ướt gần 2 bông gối. Tôi dần tỉnh dậy, cảm thấy đầu nóng ran và tê buốt. Sau đó anh Châu lấy banh gắp 2 hạt sỏi bằng 2 hạt ngô còn găm sâu vào trong thái dương bên trái ra. Bàn tay tôi còn thấy đau buốt và sưng tấy lên, các anh phát công ép máu chảy ra và chỗ sưng xẹp dần. Tôi vừa tỉnh lại, mở mắt thấy thầy Thăng đang hướng dẫn các anh điều trị. Tôi có hỏi: “Sao thầy biết tôi tai nạn mà đến?”. Thầy chỉ trả lời: “Tôi biết giải thích với chú thế nào bây giờ?”. Sau đó thầy kiểm tra, phát khí điều trị. Khí vào vùng bệnh, tôi thấy tê đi và dần dần giảm đau. Suốt ngày hôm đó thầy và các anh thay nhau điều trị. Tôi vẫn không ăn uống được và vẫn còn bị nôn ói, mở mắt nhìn trần nhà thị bị quay cuồng và bị choáng. Sau 3 ngày đêm chữa trị bằng phương pháp khí công, người tôi đã dần dần hồi tỉnh. Ban đêm các anh phát công trực tiếp thì tôi bớt đau và ngủ được, nếu các anh rời tay ra, đầu tôi đau buốt, khó chịu. Vì vậy các anh thay nhau chữa trị suốt mấy đêm ngày.
Sau đó đoàn khí công của thầy Thăng có kế hoạc phải ra Hà Nội công tác. Phần thầy thấy bước hiểm nghèo đã qua nên thầy hướng dẫn cách điều trị bằng phương pháp chữa bệnh từ xa và bảo tôi ít nhất 1 tuần nữa mới rời giường bệnh xuống nhà.
Nghe lời chỉ dẫn của thầy, những lúc người cảm thấy buốt và vào giờ thầy phát công, tôi nằm trên giường bệnh thu khí. Những lúc đó tôi thấy người tỉnh táo, vết thương bớt đau, ngủ được. Sau 1 tuần, các vết thương của tôi khô lại, đóng vảy. Và tôi đã rời giường bệnh và xuống nhà được.
Suốt cả quá trình tôi không uống một viên thuốc kháng sinh nào, các vết thương không có mủ. Sau đó tôi tiếp tục tập khí công theo các bài chữa bệnh đã học. Một tháng sau sức khoẻ của tôi đã bình phục trở lại, trí nhớ, mắt nhìn và ăn uống cũng trở lại bình thường. Đến nay các bệnh tình cũ được đẩy lùi. Sức khoẻ của tôi được nâng lên. Và hơn một năm qua chúng tôi vẫn duy trì luyện tập đều đặn nên chẳng phải uống một viên thuốc nào, kể cả thuốc cảm.
Qua quá trình học tập môn tĩnh công dưỡng sinh của thầy Hoàng Vũ Thăng, tôi có những suy nghĩ:
+ Đây là cuộc cách mạng về quan điểm nhận thức tư tưởng, về văn hoá, về khoa học kỹ thuật, về tiềm năng kỳ diệu của con người, có nhận thức được mới có lòng tin để học, luyện tập mới có kết quả.
+ Phải xây dựng cho mình cuộc sống sinh hoạt lành mạnh, tính tình vui vẻ, ăn uống giản dị và kiên trì luyện tập theo sự hướng dẫn khí công dưỡng sinh chữa bệnh của thầy, thì bệnh tình không những bị đẩy lùi mà còn khai mở những tiềm năng kỳ diệu của mỗi con người mà ta không bao giờ nghĩ đến.
Nhân đây tôi và gia đình xin chân thành cảm ơn thầy Hoàng Vũ Thăng và các anh em trong đoàn khí công dưỡng sinh đã cứu tôi vượt qua tai nạn hiểm nghèo và đã truyền dạy cho chúng tôi môn khí công dưỡng sinh, không những đẩy lùi được bệnh tật mà còn phòng tránh được bệnh, thực hiện sống vui vẻ, có ích cho gia đình và xã hội.
LÊ ĐỨC NHỚ

Gửi phản hồi