Cuộc sống muôn màu

02/5/2010 – ĐÃ ĐẾN, ĐÃ CHINH PHỤC & ĐÃ TRỞ VỀ… !

Hơn 100 bức ảnh, tôi đã hình dung được hành trình chinh phục đỉnh núi cao nhất Việt Nam của các “cụ” nhà tĩnh khí công chúng ta cách đây hơn 10 năm. Qua đó, có thể rút ra được một số điều để chiêm nghiệm:

– Với những việc lớn lao trong cuộc đời đôi khi thứ ta cần chuẩn bị chỉ là tinh thần đón nhận nó.

– Khi đã xác định được con đường, dù khó khăn đến mấy thì với lòng dũng cảm tinh tấn không chùn bước cộng với tinh thần đồng đội tuyệt vời, mọi điểm đến đều có thể được chinh phục.

– Thành quả lớn nhất của con người là vượt qua được giới hạn của chính bản thân mình.

– Cuối cùng, con đường càng khó khăn thì càng cần có hoa tiêu tốt ^^

"Ngũ hành trận" bên chóp bạc !
“Ngũ hành trận” bên chóp bạc !

Từ bữa nớ vzìa đến chừ anh em nhà cháu bựn wuá, nên nay mới biên tập xong bộ ảnh leo Fan. Xin từ từ cống hiến bàn dân thiên hạ các nhà bác ! 😀

Thực tình ngay từ ban đầu anh em Nhóm chùa Láng nhà cháu không có ý định đi leo Fan. đợt này. Việc này chỉ được quyết định trước đó có 5 ngày tại dịp dã ngoại Sóc sơn, do nhận được thông điệp “có đi không thì bẩu” !…

Ban đầu có ý kiến là anh em nhà cháu cứ “đi bụi” thui. Dưng sau khi cân nhắc hài hòa thì vẫn ghép cùng đoàn với CLB ĐTĐ thành một đoàn leo Fan. và luyện khí.

Đoàn TKC leo Fan. tập kết tại Trạm Tôn (trưa ngày 30/4)
Đoàn TKC leo Fan. tập kết tại Trạm Tôn (trưa ngày 30/4)

Chuẩn bị xuất phát

Bắt đầu lên đường. Dẻo chân lên nào !

Lên đường !
Lên đường !
Đường mòn lên núi
Đường mòn lên núi

Có nhẽ mệt rùi ! (chặng nghỉ đầu tiên)
Tự vác hơn bẩy chục ký lô của miềng đã oải, lại còn thêm mấy ký balo nữa. Chậc chậc !


Chặng đầu tiên lên cao độ 2.200m


Chặng lên cao độ 2.200 mới là thử sức ban đầu. Nhóm anh em nhà cháu đi đoạn hậu cùng với các poster gùi hàng.
 Thử làm Bồ Đề xem sao !?!
Thử làm Bồ Đề xem sao !?!
Tranh thủ giao lưu với "cái em nhỏ Hờ Mông" vừa lấy hơi tí ti !
Tranh thủ giao lưu với “cái em nhỏ Hờ Mông” vừa lấy hơi tí ti !
Gập ghềnh đèo dốc
Gập ghềnh đèo dốc

Tuy gập ghềnh cheo leo, nhưng nhiều lúc vzẫn có những đoạn đường bằng.

Anh em nhà cháu đi leo Fan. nhưng không có được chuẩn bị và luyện tập trước như những đoàn khác. Bởi vzậy tốc độ bị hạn chế rất nhiều. Dưng mờ anh em nhà cháu lợi hông bị khống chế về thời gian.

"Long mộc khô liêu"
“Long mộc khô liêu”

Đến chặng nghỉ ở cao độ 2.200

Là đêm đầu tiên ngủ rừng, và biết thế nào là mưa rừng cùng với trăng rừng.
May sao có đống lửa trại, không thì đêm ấy anh em nhà cháu chết co.


Dòm thiên văn, ngó địa lý” sáng hôm sau anh em nhà cháu gợi ý xin Cậu cho đi “tiền trạm” tiếp tục lên. :shock:

Hì hì ! May quá Cậu đồng ý và anh em nhà cháu chuẩn bị giò lái liền. Nhóm anh em nhà cháu lúc này chánh thức có 5 người; 4 anh em Nhóm chùa Láng và 1 nhà bác “chùa Thầy“. Thành phần có 2 người U60, nhà bác “chùa Thầy” U50, 1 người U40 và thành viên nhỏ nhất U10. 😀

Nhân dịp có nhiều poster bị thải loại, anh em nhà cháu chọn 2 người vừa để gùi đồ, vừa làm guide, vừa phục vụ. Nếu không có mấy poster này thì không tài gì anh em nhà cháu leo nổi; đó là A Tra và A Sùng họ Wàng.

Chuẩn bị giò lái !
Chuẩn bị giò lái !
Xuất phát nào !
Xuất phát nào !
 Trực chỉ 2.800
Trực chỉ 2.800

Chặng từ 2.200 lên 2.800 cheo leo hiểm trở hơn chặng trước nhiều. Hầu như hết lên dốc lại xuống đèo. Anh em nhà cháu biết “không ra gió” được, nên cứ mệt là nghỉ. Lâu lâu lại bổ sung “điện giải” bằng nước Oresol baby.

Vời vợi chân mây !
Vời vợi chân mây !
 Bắt đầu đi trong mây.
Bắt đầu đi trong mây.
 Mệt quá !
Mệt quá !

Nói cho nó cùng thì anh em nhà cháu cũng chả có ý định bì vzới ai cả, mờ chỉ muốn thử sức chính mình thui. Cái đỉnh “Leng beng” ấy anh em nhà cháu khi xưa cũng đã từng dã ngoại ở đấy rùi, người nhanh thì không rõ dưng chậm chạp dư anh em nhà cháu có nhẽ đi đến 3-4 giờ thì phỏng. Đường đi thì còn “mềm” hơn cả lên Yên tử – chùa Đồng. Cứ thũng thĩnh mờ đi chả phải nghỉ chặng nào. Được cái đêm nằm trên đó thì lộng giời lộng đất, luyện đến “phê” luôn.

Chặng nghỉ này chắc khoảng cao độ 2.500m


Tiếp tục hành trình ! Anh em nhà cháu có nhẽ chỉ leo bằng ý chí là chủ yếu !
Lại đèo lại dốc !
Lại đèo lại dốc !
Đường lên vời vợi !
Đường lên vời vợi !
Thấp thoáng người leo Fan.
Thấp thoáng người leo Fan.

Tại chỗ “lưng chừng giời” này (có nhẽ khoảng 2600-2700m gì đó), Tại “đỉnh dốc dừng chân“, sau khi đã lấy lại sức anh em nhà cháu liền lập “trận ngũ hành” và chơi bài Thập chuyển. (Nhẽ ra bài này chơi từ đêm trước sẽ hay hơn, sau lúc giời mưa và giăng trong ấy thì tuyệt cú mèo; tiếc là mọi người đã mệt, kể cả anh em nhà cháu).

Khi trận đã định, khí đã nhập, giời đất trong veo, âm ra âm, dương ra dương. Anh em nhà cháu cũng chửa khi mô ngồi luyện ở độ cao đến thế. Cảm giác và nhận thức cũng chửa từng bao giờ có, khí gần như không có chút tạp nào.
Nhịp Thiên chuyển thì như cả bầu trời chỉ dành riêng cho anh em nhà cháu, khí nhập thanh, êm ái mà lại cuồn cuộn, cảm giác từng tế bào như nở ra.
Nhịp Địa chuyển thì chóp khí vĩ đại từ đáy núi tụ vào trận, xua tan sự mệt nhọc cũng như nóng bức của quãng đường đèo dốc đã qua.
Nhịp “Càn Khôn chuyển” thì thật sự là “kinh vzăn khủng“, trục Tý-Ngọ như căng ra, sôi sùng sục, âm lên dương xuống xoáy cuộn. Về cuối như trục Tý-Ngọ như từ từ khuyếch rộng ra.
Thấy vậy anh em nhà cháu phải chuyển ngay sang nhịp “Tán chuyển“. Chỉ sau một hai nhịp hô hấp đã thấy người dư quả bóng bay đang thổi, và dần dần cảm giác thực thể như có như không. Đến khi cảm giác “hòa đồng” xuất hiện thì anh em nhà cháu đã thấy trận bay lên từ lúc nào.
Còn Chân hỏa thì dư manheto, bật cái là “phừng phừng’“. Nhịp “Thanh phách” này đồng thời với vzụ “trận phiêu“, nhà cháu không để ý là lên cao bao nhiêu, dưng nghe cu Nghé “vzăn tả kiểng” thì thấy chóp to bằng nắm tay ở chênh chếch phía dưới…

Túm lợi, chừng nửa tiếng đồng hồ mờ anh em nhà cháu cảm giác phục hồi sức khỏe đến 90%. Vzậy là việc hòa đồng tự nhiên cho đến lúc này đã được hoàn chỉnh. Trong trận thì chỉ có nhà bác “chùa Thầy” và cu Nghé “nhấp nhổm ngó nghêng“. Điều này cũng là nguyên nhân gây kinh động đến “cái ma rừng” sau nì..

"Núi ấp ôm mây, mây ấp núi
“Núi ấp ôm mây, mây ấp núi
Đỉnh dốc dừng chân 1
Đỉnh dốc dừng chân 1
Anh đang ở cao độ 2.600 hay sao ấy. Con nó còn khỏe hơn cả anh...
Anh đang ở cao độ 2.600 hay sao ấy. Con nó còn khỏe hơn cả anh…

Lắc lẻo bậc thang !

Lại nghỉ tí. “Ăn” điếu thuốc đã ghiền chút nào !

Anh em nhà cháu nhận thấy rằng trên đường leo Fan, ít hút thuốc lá hơn hẳn. Bình thường ở nhà thì có khi ngày hết tới 2 gói, dưng ở đó thì từ sáng tới trưa chỉ vài ba điếu…


Lại chênh vênh, gập ghềnh !

Hụt hơi rùi ! Phải nạp năng lượng tiếp thui !
Lúc này mới thấy hết giá trị của chocolate !

Ăn thuốc lào ở chân mây !
Ăn thuốc lào ở chân mây !

Tiếp tục chinh phục !

Đây là chặng leo thang thép thứ 2 trong 4 chặng có thang thép lên đến đỉnh.


Cuối cùng cũng đến điểm dừng chân ở cao độ 2800m.
Lúc này tầm khoảng gần 16h. Dọc đường anh em nhà cháu đã mua gạo để nấu cơm, chứ ăn mỳ không thì xót ruột lắm, mà năng lượng không có bao nhiêu.
 Vàng A Tra là một trong 2 porter trung thành và mẫn cán của anh em nhà cháu !
Vàng A Tra là một trong 2 porter trung thành và mẫn cán của anh em nhà cháu !
Lần giải lao cuồi cùng trước khi đến trạm dừng chân.
Lần giải lao cuồi cùng trước khi đến trạm dừng chân.
rạm nghỉ tại cao độ 2.800
Trạm nghỉ tại cao độ 2.800

Trong lúc chờ porter nấu cơm, anh em nhà cháu tranh thủ “họp Nghị quyết…”

Bữa cơm rừng đầu tiên !

Ăn cơm xong thì định ngủ lấy sức cho ngày mai, dưng đội Fan’Fan lên sau làm ồn quá, anh em nhà cháu lại đành phải tiếp tục “họp Nghị quyết…” dưới ánh nến và đèn pin xạc.

Nhìn mân cơm của đội Fan' Fan thì biết được trình độ tổ chức của họ tới mức nào !
Nhìn mân cơm của đội Fan’ Fan thì biết được trình độ tổ chức của họ tới mức nào !

Bắt đầu chặng cuối.

Anh em nhà cháu “nghe Tây nó đồn rằng” nếu nắng ráo khúc nì dễ đi hơn. Dưng khổ nỗi từ bữa lên đến đây đêm nào cũng mưa, trên đường thì thường xuyên đi trong mây (khí núi).

Vượt được khúc lầy lội đầu tiên thì cu Nghé bắt đầu bị “cái ma rừng” nó hỏi thăm (bụng đau quặn, mặt tái xanh) !
Cũng may là toàn dân “hít hà” cả, chớ người bình thường thì chắc phải wuay xuôi nếu gặp trường hợp này. Anh em nhà cháu mần cả “” lẫn “thực“, chừng 15′ sau thì cu Nghé lại hăm hở lên đường.

Cu Nghé mặt tái xanh, bụng quặn lại.
Cu Nghé mặt tái xanh, bụng quặn lại.

Cũng có dững đoạn khô ráo bằng phẳng, dưng chỉ ngăn ngắn.

Đoạn nì là một trong dững khúc gieo neo.
Đường mòn cũ là một suối bùn, thành thử anh em nhà cháu hầu như phải treo mình lên rặng trúc bên đường mà đi.

Hai bên đường là rừng trúc cao vút dày đặc (chứ không thoáng như rừng trúc Yên tử). Nhiều lúc mây mù quẩn trên đường, buổi sáng mà như lúc xẩm tối, xa khoảng 10m mà đã “mờ nhân ảnh

 Sau chặng leo dư khỉ thì bi chừ mệt rùi !
Sau chặng leo dư khỉ thì bi chừ mệt rùi !

Lại cheo leo, trơn trượt.

Vất vả không kém gì chặng trước cả !
Gốc Đỗ quyên cổ thụ đỡ bước chân người chinh phục đỉnh cao !
Gốc Đỗ quyên cổ thụ đỡ bước chân người chinh phục đỉnh cao !

Lúc này tầm 9h30 sáng nhưng mây mù vẫn chưa tan !

Những bước chân cuối cùng…

Đúng 10h48 ngày 02/5/2010, người cuối cùng trong đoàn anh em nhà cháu đã đặt chân lên đỉnh chóp Fàn-tây-pàn, nóc nhà Đông Dương !

Cảm xúc ngập tràn !
Hân hoan chiến thắng…!

Hầu hết mọi người đều móc điện thoại gọi cho người thân (may sao trên đỉnh vẫn có sóng).

Chung vui cùng đoàn khác.
Chung vui cùng đoàn khác.
Tinh thần đồng đội đã được đáp trả xứng đáng !
Tinh thần đồng đội đã được đáp trả xứng đáng !
 Ghi nhận không bao giờ quên !
Ghi nhận không bao giờ quên !
Anh em nhà cháu ai nầy đều hân hoan trong mây mù đỉnh núi, bên cạnh Chóp đỉnh của Fàn-tây-pàn !
 "Ngũ hành trận" bên chóp bạc !
“Ngũ hành trận” bên chóp bạc !

Có nhẽ đây là phát hiện của dân “hít hà“.
Mờ có nhẽ cũng chỉ có dân “hít hà” mới nhìn thấy công dụng của mấy thứ tưởng chừng như vzô tri.

Dư vzậy, chính thức đến lúc này anh em nhà cháu mới hoàn thành được mục tiêu của chuyến đi dã ngoại này.

Thạch bàn chân mây !
Thạch bàn chân mây !
"Ngũ hành trận" tại Thạch bàn chân mây.
“Ngũ hành trận” tại Thạch bàn chân mây.

Mãi tới khoảng 12h40 anh em nhà cháu mới bắt đầu xuống núi (Nếu chưa thấy lắc rắc mưa thì chưa chắc đã xuống). Đến mức mấy porter (đoàn khác) phải nói rằng lâu quá mức bình thường.
Nghe Tây nói đồn rằng” những người được cho là khỏe cũng chỉ chịu đựng ở trên này chừng hơn 1/2h đồng hồ thui. Lý do là không khí loãng hơn mức bình thường. Tất nhiên là mấy cái porter người H’Mong thì khỏi phải bàn rùi.
Có nhẽ nếu không có 2-3 phùa “hít hà” thì anh em nhà cháu cũng chưa chắc đã trụ lâu được đến thế.

Đoạn đường gian nan vẫn còn đang ở phía trước. Anh em nhà cháu xác định khi xuống còn “ghê hồn” hơn lúc lên.

 Lồi về hun hút !
Lồi về hun hút !
Đường xuống đúng là gian nan hơn. Anh em nhà cháu là dững người cuối cùng xuống núi trong đợt này. Tính nghỉ lại trạm nghỉ 2800 rồi hôm sau mới xuống núi, dưng cửa trạm đã đóng, chỉ còn mỗi mình A TSùng trông đồ – porter của anh em nhà cháu – giữa núi rừng hoang vu.Vzậy là áp lực về thời gian xuống núi làm anh em nhà cháu lo lắng, chỉ sợ cu Nghé quá sức.

May mắn là có porters thạo đường, dẫn anh em nhà cháu theo lối tắt xuống trạm nghỉ 2200. Tuy vzậy trên đường vzẫn phấp phỏng… Đã gần 17h rồi mờ anh em nhà cháu vzẫn phiêu du trên những sườn núi. Mênh mang rừng núi chỉ có mấy người… Xa xa tiếng chim chóc về tổ khắc khoải chiều hôm, và đưa chân anh em nhà cháu còn kèm thêm cả giàn hợp xướng “côn trùng” nữa.

Phải nói là thật sự may mắn cho anh em nhà cháu có porters thạo việc; một người dẫn đầu, còn người kia đoạn hậu, cho dù trong anh em nhà cháu có người đi chậm mấy họ vẫn chờ đi cùng. Thêm nữa là trên đường vzừa đi còn vzừa kiếm củi để nấu ăn buổi tối. Thật là thán phục sự dẻo dai và mẫn cán của họ.

Trong lúc chờ đợi porters nấu ăn, anh em nhà cháu lại tiếp tục "họp Nghị quyết..."
Trong lúc chờ đợi porters nấu ăn, anh em nhà cháu lại tiếp tục “họp Nghị quyết…”

Đến khoảng 18h30 thì anh em nhà cháu cũng về đến trạm nghỉ 2200. Ở đây thì cũng chỉ còn nhõn có anh em nhà cháu, và một người H’mông trông coi trạm họ Mã. Anh em nhà cháu tiếp tục mua gạo mua gà để nấu bữa ăn tối, tất nhiên “phạn quân” vzẫn là A Tra và A TSùng cần mẫn.

Sau khi ăn sáng xong, anh em nhà cháu lại tiếp tục lên đường !
Đoạn này xem ra nhàn nhã hơn, có nhẽ là đã quen với đường núi, và mức độ cheo leo gập ghềnh đoạn này không là gì so với chặng đường hôm trước.Xuôi chân được chừng 2 “quăng dao“, đến đoạn suối lớn thì anh em nhà cháu gặp trại quân ta đã xuống đấy từ hồi nào chả rõ. Nhà bác “chùa Thầy” vzô bá cáo, rùi xin xuôi tiếp…

Đến trưa thì anh em nhà cháu cũng đã xuống đến Trạm Tôn, hoàn thành một trong dững chuyến đi lịch sử của đời mình !

VĨ THANH !

Khi xuống đến Trạm Tôn, có nhẽ trừ cu Nghé thì anh em nhà cháu đều cảm thấy có chuyển biến nhớn trong nhận thức. Tức nhiên là hổng tới nỗi dư thiên hạ tâng bốc nhau “tự mình thán phục mình
Nhìn đời thấy đẹp hơn, nhân ái hơn.
Ý nghĩa của tinh thần đồng đội (cộng đồng) rõ nét hơn ! (Hầu hết dững người mà anh em nhà cháu đã tiếp xúc trên đường đi đều khẳng định điều này, khi được hỏi đến).
Dễ dàng thực hiện trách nhiệm của mình một cách chu đáo hơn.
Cảm nhận rằng mình đã vượt qua được dững điều, nếu dư ngồi nhà thì hổng thể nào hình dung tưởng tượng được.
Thán phục ông cha ta đã có câu cách ngôn “Đi một ngày đàng học một sàng khôn” !
Nhận thức sâu sắc rằng ý chí con người có khi vượt cả sắt đá. (Không một ai gặp gỡ giao lưu trên đường đi mà tin rằng : anh em nhà cháu không hề có một ngày nào luyện tập trước đó cho cuộc dã ngoại trải nghiệm này).

Về phần “thực” thì riêng nhà cháu giảm được vòng eo tới hơn 2cm (đến bi chừ vzẫn chưa có dấu hiệu “phục hồi” lại).

Và một điều có nhẽ không thể không nhắc tới, mà đó là nhiệm vzụ chính của đợt dã ngoại nì : anh em nhà cháu đã đặt được dấu ấn của Côn-sơn trên đỉnh Fàn-tây-pàn !

Gửi phản hồi