Cảm nhận của môn sinh Cuộc sống muôn màu Sức khỏe

CON ĐƯỜNG ĐẾN VỚI KHÍ CÔNG CỦA TÔI

Tôi xin chia sẻ câu chuyện của tôi, vì tôi nghĩ câu chuyện này có lẽ có tiếng nói chung với nhiều người trẻ. Tôi – ở độ tuổi tam thập nhi lập, là dân văn phòng, nhưng từ bé tới lúc học đại học lúc nào cũng tham gia thể dục thể thao đều đặn, một số thành tích như tham gia hội khỏe phù đổng môn đá cầu và cầu lông hồi cấp 3, giải bóng đá và bóng chuyền cấp huyện và cấp tỉnh hồi cấp 2. Môn nào tôi cũng không đứng nhất nhưng đều có giải ^^ lên đại học thì tần suất có ít dần đi, thỉnh thoảng tụ tập đá bóng, hoặc lên xà đơn, chống đẩy, còn lại thời gian thì ngồi máy tính và trà đá chém gió với lũ bạn. Đam mê thể thao vẫn còn nhưng điều kiện không cho phép và thực sự thì sức ì cũng tăng dần theo thời gian.
Đến khi ra trường bắt đầu công việc, thì gần như thời gian hàng ngày chỉ gồm ngồi máy tính hàng tiếng đồng hồ ở công ty, sau đó mỗi tuần một vài cuộc nhậu, thỉnh thoảng đi đá bóng với anh em trong công ty chắc tầm 2 tuần 1 lần, cầu lông 1 tuần 1 lần. Tôi tăng từ 63kg lên 75kg chỉ trong 2 năm, người nặng nề và chả muốn làm gì cả, nhưng tôi thời điểm đó vẫn không nhận ra sự thay đổi chóng mặt này, vì nghĩ mình vẫn thể thao đều đặn mà.
Cách đây 3 năm, trong một lần đá bóng ở công ty, tôi bị ngã do sân trơn mất trụ, hai chân văng lên và chống tay phải xuống đất. Tôi không gãy tay, nhưng phải ra sân và nghỉ luôn chơi thể thao từ đó. Như những lần chấn thương khác, tôi cho rằng cứ kệ là nó sẽ tự khỏi. Nhưng suốt 3 tháng tình hình không có gì tiến triển, vai tôi bình thường không sao nhưng chỉ cần cử động đột ngột là đau buốt tận óc, tay không thể giơ lên cao nên tôi cũng phải bỏ chơi cầu lông. Có nhiều hôm ngủ vô thức nằm nghiêng sang phải là phải tỉnh dậy vì đau. Tôi đi chụp chiếu thì không thấy có gì thương tổn đặc biệt, bác sỹ chỉ định châm cứu và hướng dẫn tôi tự tập luyện. Tôi kiên trì tập luyện theo phác đồ hơn 1 năm nhưng không thấy có gì khả quan, tay phải vẫn không thể giơ lên cao và mỗi đêm vẫn mất ngủ vì đau.
Trong khi đó, vì vận động ít mà tần suất ăn nhậu vẫn vậy, nên cơ thể tôi càng trì trệ, mỗi lần khám sức khỏe định kì là tôi lại thêm bệnh: gan nhiễm mỡ, viêm họng, trĩ, táo bón….thực sự ở tuổi 28 lúc đó với tôi là 1 thảm họa. Đỉnh điểm giữa năm 2018, tôi bị 1 cơn tai biến “nhẹ” khi vừa đến công ty, đó là một cảm giác tôi không bao giờ quên, cô đơn, trống trải, không có ai bên cạnh, lạnh lẽo, mọi thứ như dồn hết lên đầu tôi, không thể và không dám thở vì sợ mọi thứ nổ tung, lúc đó tôi đã nghĩ đến cái chết, mọi thứ như một cuốn video chạy rất nhanh trong đầu, không tin vào thực tại, tôi cố gắng trấn tĩnh, tôi còn quá trẻ và còn nhiều việc để làm, tại sao điều này có thể xảy ra với một người như tôi, tôi còn chưa lấy vợ, bố mẹ tôi đều có bệnh, tôi là con trai duy nhất của ông bà, bố tôi cũng bị tai biến hẹp hở van tim từ năm 2002 và từ đó mọi thứ trong gia đình tôi thay đổi chóng mặt, mẹ tôi đã phải rất cố gắng đến ngày hôm nay, và điều này hiện lên trong đầu làm tôi thấy sợ hãi tột độ. Tôi gục xuống bàn, mồ hôi vã ra như tắm, cố gắng thở thật chậm. Thật may mắn giờ tôi nghĩ lại có lẽ đó chỉ là 1 lời cảnh báo của cơ thể mà thôi, tôi ngồi 1 lúc thì mọi cảm giác dồn lên não lắng dần xuống. Tôi vội ra ngay trạm y tế Yên Hòa để khám, bác sỹ đo huyết áp xong nhìn tôi trân trối : huyết áp tôi lúc đó là hơn 200, bác sỹ chỉ bảo còn trẻ mà sao huyết áp cao thế này.
Sau sự việc này, cộng với lời khuyên trước đó của một người bác trong làng Tĩnh khí công đã giúp đỡ tôi cùng gia đình rất nhiều về vấn đề sức khỏe, tôi đăng kí lớp học dưỡng sinh nhập môn 27 mở ra vào tháng 9/2018, với suy nghĩ mình không thể là gánh nặng cho gia đình và xã hội được.
Và giờ, tôi đã có cảm giác như được trở lại là chính mình 1 lần nữa, và ở phiên bản tốt hơn. Vai tôi đã khỏi hoàn toàn sau 1 năm tập luyện với vùng cần tác động, mỗi ngày tôi dành ra nửa tiếng đồng hồ để tập các môn thể thao kết hợp với thở 4 thì. Giờ nghỉ giữa trưa tôi ngồi tập theo các bài dẫn của Thầy, các bệnh văn phòng đã cũng tự động say goodbye với tôi, cân nặng tôi xuống còn là 67kg. Tôi cảm giác tận hưởng mỗi ngày học tập, rèn luyện và trải nghiệm trong sự thoải mái và năng lượng bất tận. Còn 1 điều nữa, đó là từ đó tới nay đã gần 2 năm, tôi đã không cần phải đeo kính cận nữa. Cuộc đời trở nên nhẹ nhàng và dễ chịu lạ thường từ khi tôi được theo các khóa học nâng cao với Thầy.

Và kết thúc bài viết, dù chả có lời nào có thể diễn tả hết được, tôi muốn bày tỏ sự biết ơn tới Thầy của tôi.

One Comment

Gửi phản hồi